– Thầy: Em Nhân bây giờ sao rồi mấy đứa?
_ Trò: Nó làm thợ hàn, cơ khí. Giỏi lắm đó.
_ Thầy: Trời. Hồi đi học, đôi mắt của Nhân bị bệnh, yếu lắm. Đọc chữ không chạy. Sao chọn nghề đó.
_ Trò: Nghĩ tích cực chút đi thầy. Mắt nó như vậy nên chả sợ chói sáng. Càng cực sáng, Nhân càng thích thú.
_ Thầy: Ừ hen.
_ Trò: Nhân hàn tiện đồ đạc vào ban đêm, hoặc sáng sớm.
_Thầy: Làm việc chăm chỉ vậy à?
Trò: Thời điểm đó không có tạp âm. Mắt nó mờ nhưng lỗ tai thính lắm. Đặc biệt là xúc giác ở bàn tay của nó nhạy cảm vô cùng.
_Thầy: Hay nhe.
_ Trò: Thì em học sự tinh tế của thầy trong việc khám phá, khai thác một tác phẩm văn chương, mang kinh nghiệm ấy mà nhìn đời. Hihi.
Ngẫm lại, bao nhiêu năm dạy Văn cho tụi học trò, nhiều khi chúng không thuộc nổi một bài thơ hay câu chuyện, nhưng điều đọng lại chính là kỹ năng, là nghệ thuật chiếm lĩnh, nhìn nhận thấu đáu những tình huống có vấn đề.
Hồ Văn