Đối thơ!

Có những khoảng lặng, những khoảnh khắc thả hồn ta lại bắt gặp những cảm xúc thân thương, ngọt ngào, lại được giao thoa, đồng cảm. Chính những giờ khắc vàng bất chợt ấy ta lại được cởi bỏ đi tất những gì vương vấn, để thỏa lòng, để ung dung, để được tìm về đúng với bản chất Nhân – Tâm của con người. Rất hay!

Đã hơn bốn mấy xuân thời

Đâu còn non trẻ, mà chơi vui đùa

Thăng trầm cuộc sống đẩy đưa

Tóc xanh giờ cũng lưa thưa điểm màu

Trải qua bao cuộc bể dâu

Nếm nhiều cay đắng khổ đau đời thường

Trần gian vốn cõi tạm nương

Sao mà khổ ải vấn vương chẳng rời…

Nguyễn Hữu Toàn

Thế gian là tiếng gọi đời

Vui buồn sướng khổ chẳng lơi chút nào

Trần gian cõi tạm lao xao

Đời người dài ngắn có nào đều đâu

Đầu tằm chịu đổ trăm dâu

Lắng lòng nghiệm xét rõ câu…vô thường.

Lê Thanh

Tôi nói thế không phải để buông thả

Để ngang tàn bất chấp chuyện đúng sai

Con người ta hơn nhau , ở chữ TÀI

Kèm chữ ĐỨC, chữ NHÂN, còn chữ NHẪN…

Chữ TÀI chữ ĐỨC đi đôi

Hành thêm chữ NHẪN luyện tôi hằng ngày

Chữ TÀI không ngắn mà dài

Bởi do rèn luyện ngày ngày từ lâu

Nhân sinh chữ ĐỨC làm đầu

Là người nhân hậu ngõ hầu quý yêu

Hành thêm chữ NHẪN sớm chiều

Thành NHÂN mĩ mãn kính yêu bội phần

Người đời bao kẻ Tài phân

Bởi vì thiếu Đức bội phần lao xao

Nhẫn, Nhân hai chữ liền nhau

Người đời hơn kém xét vào Nhẫn-Nhân

Nguyễn Hữu Toàn

Dinh Phương (tổng hợp)