NHỮNG GÌ SẼ XẢY ĐẾN… KHI NGƯỜI LỚN CÔ ĐƠN… ???

Chút tản mạn về nổi Cô đơn!

Trưởng thành là một hành trình cô đơn, thật sự rất cô đơn. Bạn buồn một mình, bạn thất vọng một mình, bạn đau đớn một mình, bạn gục ngã một mình, rồi bạn tự tìm những điều khiến mình vui lên, tự mình vá víu nỗi đau, tự mình động viên mình đứng dậy đi tiếp.

Trưởng thành nó giống như một cái gai – mỗi người trong chúng ta chắc chắn cũng phải bị đâm một lần. Nhưng khi còn trẻ thì vết thương nào cũng sẽ dễ lành hơn, nhiệt huyết sống cũng tràn đầy để bạn có thể đứng dậy đi tiếp, tuổi trẻ là thứ lửa cháy sáng nhất, hoang dại nhất và đẹp nhất.

Và quan trọng hơn, trưởng thành – con người ta mất đi sự hồn nhiên, vô tư, có quá nhiều việc khiến chúng ta phải xử sự với cuộc đời, phải suy nghĩ đi kèm cả những sợ hãi và lo lắng.

Trong khi người ta đi tìm hạnh phúc, có mấy người kì lắm! Họ chọn cách đắm mình trong cô đơn. Tự cô đơn chưa bao giờ là điều được khuyến khích, nhưng lại rất cần thiết.

Cuộc sống này đôi khi cần những khoảnh khắc như vậy, chỉ có mình ta với ta trong khoảng lặng giữa đời, tự ôm vào lòng mình những nỗi buồn, nỗi đơn côi để tự chiêm nghiệm (hay người ta hay nói là “gặm nhấm”) để rồi chợt nhận ra nhiều điều hơn, trưởng thành hơn trước những hành trình mới…

Trưởng thành, bắt đầu cuộc sống tự lập, rồi va vấp, rồi tự đứng lên. Thế là dần biết sợ hãi những cạm bẫy của cuộc đời. Sợ những mối quan hệ tưởng đẹp đẽ đấy, bền lâu đấy, nhưng chỉ cần một phút khó khăn, sẵn sàng đạp lên nhau mà sống tiếp.

Vì vậy mới nghĩ, cô đơn vẫn tốt hơn…

Việt Tạ (chia sẻ)