Châm ngôn của người xưa

Ảnh minh họa: Internet

1. Người đi đêm dẫu chẳng làm điều tà gian nhưng không thể cấm chó sủa 

“Dạ hành giả năng vô vi gian, bất năng cấm cẩu sử vô phệ kỉ dã” (Chiến Quốc sách – Hàn sách).

Ngày xưa, người ra đường giữa đêm khuya khoắt thường rơi vào hai trường hợp: Một là có việc gấp, bất đắc dĩ, hai là kẻ trộm cắp, lưu manh. Dẫu là người quân tử, đường đường chính chính, không làm chuyện xấu nhưng đi ngoài đường buổi đêm cũng khó tránh khỏi điều tiếng, không ngăn nổi đàn chó sủa bậy.

Lại cũng giống như người ta có thể quang minh chính đại, đi được thẳng, làm được chính nhưng cũng không ngăn nổi lời ong tiếng ve dị nghị của thiên hạ. Bởi vậy, chớ nên để trong tâm những điều thị phi, tai đừng nghe lời gàn dở, mắt đừng nhìn chuyện trái khoáy. Miệng lưỡi của thiên hạ căn bản là không nên để ý, luỵ phiền.

Từ Vị, nhà thơ đời nhà Minh từng nói: “Thế gian việc gì cũng không cưỡng cầu, chuyện gì cũng có thể buông bỏ, nhàn nhã cũng là thú vui. Tình người có muôn vàn dạng nên như thế này, nên như thế kia, chỉ cần giữ tâm hồn thoải mái là được“.

2. Người giỏi bơi lội dễ bị chết đuối, người giỏi cưỡi ngựa dễ bị ngã đau

One thought on “Châm ngôn của người xưa

  1. Pingback: Châm ngôn của người xưa - TRUNG TÂM RÈN LUYỆN KỸ NĂNG - NGỌC SƠN

Comments are closed.