Sống ở đời, có một vài người quen “được nhận”, nhưng lại quên “cảm ơn”, không phải ai cũng hiểu được ý nghĩa của hai chữ “lương tâm”.
Dù bạn có trăm cái tốt (100), nhưng chỉ cần có một cái không tốt thôi (1), họ sẽ lập tức phủ định mọi sự bỏ ra vì họ trước đó của bạn; bất kể bạn có hết lòng hết dạ ra sao, nhưng chỉ cần một cái không đúng thôi, mọi thứ sẽ trở thành công cốc (0), sẽ trở thành tội thêm tội, nói bạn vô lương tâm.
100 – 1 = 0
Một hòa thượng viết lên trên đất 4 phép tính: 2+2=4; 4+4=8; 8+8=16; 9+9=19
Các đồ đệ thấy vậy liền nhao nhao lên nói: “Sư phụ ơi, thầy tính sai một câu rồi.”
Lão hòa thượng ngẩng đầu lên, chầm chậm nói: “Đúng, mọi người thấy rất rõ, phép tính này thầy tính sai. Nhưng ba phép tính trước thầy tính đúng, vì sao mọi người không khen thầy, mà lại chỉ nhìn thấy một phép tính mà thầy làm sai?”
Làm người cũng vậy, bạn đối xử tốt với người ta 10 lần, họ có thể sẽ quên rất nhanh, nhưng có thể chỉ một lần không vừa lòng thôi, họ sẽ quên hết tình nghĩa trước đó mà “ghim” bạn cả đời.
Đây chính là đạo lý 100 -1 = 0 lòng người.
Người ta nói rất đúng: “một đấu gạo dưỡng ân nhân, mười đấu gạo dưỡng kẻ thù”, khi người khác gặp khó khăn, bạn cho người ta một đấu gạo là giúp đỡ họ, nhưng nếu bạn cứ cho họ quá nhiều, cho liên tục, họ sẽ cho rằng đó là điều đương nhiên, một khi bạn dừng lại, họ sẽ quay ngược lại oán trách bạn.
Sống ở đời, có một vài người quen “được nhận”, nhưng lại quên “cảm ơn”, không phải ai cũng hiểu được ý nghĩa của hai chữ “lương tâm”.
Dù bạn có trăm cái tốt (100), nhưng chỉ cần có một cái không tốt thôi (1), họ sẽ lập tức phủ định mọi sự bỏ ra vì họ trước đó của bạn; bất kể bạn có hết lòng hết dạ ra sao, nhưng chỉ cần một cái không đúng thôi, mọi thứ sẽ trở thành công cốc (0), sẽ trở thành tội thêm tội, nói bạn vô lương tâm.
Trong hiện thực cuộc sống, có một vài kiểu người: giúp họ trăm lần, họ không ghi nhớ ơn huệ; nhưng nửa lần không giúp thôi, họ liền sẽ ghi hận.
Mãi cho tới khi được lên lớp, bạn mới biết: cho đi không điều kiện, thứ thắng lại không phải là chân tâm, mà là một lần vỡ mộng.
Mãi cho tới khi được lên lớp, bạn mới biết: có tình có nghĩa giúp đỡ, thứ đổi lại được không phải là chân tình, mà là một bài học nhớ đời.
Làm người, rộng lượng, được, nhưng nếu gặp phải người lấy oán báo ơn, nói không chừng lòng tốt của bạn chỉ là phí công vô ích.
Làm người, lương thiện, được, nhưng nếu gặp phải người không thấu tình đạt lý, nói không chừng sự hết mình của bạn sẽ chỉ trở thành lãng phí.
Làm người, bao dung, được, nhưng nếu ban phát nó cho người tính toán, hẹp hòi, nói không chừng sự nhẫn nại của bạn lại thành công cốc.
Vô tư đổi lại tính toán, nỗ lực bỏ ra đổi lại lấy sự tổn thương
Tôi rất thích đoạn văn này:
“Người ngốc, không sao, không giả tạo là được.
Người tinh, cũng không sao, không xấu xa là được.
Giỏi lợi dụng người khác, chẳng sao, đừng dỡ cối giết lừa là được.
Người giàu người nghèo, chẳng sao, biết nỗ lực bỏ ra là được.
Ai không từng nói sau lưng người khác, ai không từng bị người khác nói sau lưng, nếu một ngày bạn phát hiện ra tôi xa cách với bạn, đó chắc chắn là bởi vì bạn quá tinh khôn, còn tôi lại quá ngốc, không hợp chơi với nhau.”
Đời người giống như làm ăn, bỏ ra không nhất định sẽ được hồi đáp, xã hội hiện tại quá thực tế.
Làm người quá lương thiện, sẽ bị người khác ức hiếp; đối xử với người khác quá tốt, họ sẽ cho rằng đó là lẽ dĩ nhiên; quá thật thà, sẽ bị người khác cho là ngốc; quá nghĩa khí, sẽ bị họ lợi dụng.
Vô tư đổi lấy tính toán, bỏ ra đổi lấy tổn thương.
Ra ngoài đời, bất luận người ta nhiệt tình hay lạnh lùng với bạn, đều không sao cả.
Có những chuyện, không cần lãng phí nước bọt, mỉm cười cho qua là được.
Có những chuyện, hà cớ gì phải phân rõ trắng đen rạch ròi, cứ hồ đồ một chút, vui vẻ sẽ nhiều hơn.
Làm người, quan trọng nhất là: miệng không nói, nhưng lòng thì hiểu rất rõ.
Thản nhiên một chút, đừng quá quan tâm tới thái độ và cảm nhận của người khác; đơn giản một chút, đừng dùng cái thước đo mà người khác cho mình để đo tầm của bản thân.
Sống ở đời, đừng lừa gạt người khác. Lời nói dối là một con dao găm vào tim những người tin tưởng bạn, đau đớn biết bao!
Tin tưởng là một ly nước, một khi bị vẩn đục sẽ khó lòng tinh khiết lại; tin tưởng là một tấm gương, một khi gương vỡ, sẽ khó mà lành lại.
Một người, nếu chân thành, đáng tin cậy, ai chẳng muốn lại gần; nhưng một khi đã thất hứa thì niềm tin mà người khác dành cho bạn cũng sẽ theo đó mà sụp đổ.
Sống ở đời, đừng tính toán với người khác. Luôn tính toán so đo với người khác, cả đời sẽ chỉ sống trong sự keo kiệt, bủn xỉn; luôn muốn chiếm lợi ích từ người khác, cuối cùng rồi sẽ chỉ có kết cục cô đơn.
Người dám chịu thiệt cuối cùng sẽ chẳng phải chịu thiệt bao giờ, bởi lẽ người không trả, trời ắt sẽ trả; người độ lượng cuối cùng sẽ không thua, khoan dung nhất thời, đổi lại cả đời nhân duyên.
Làm người, phải để lương tâm vào trong tim, để đức hạnh cài lên người. Bất luận là tình yêu hay tình bạn, nếu bạn đánh mất đi sự chân thành, quên đi sự biết ơn, mất đi sự tin cậy, bạn sẽ chẳng còn là gì!
Làm người, là lấy tâm đổi lấy tâm, lấy tình đổi lấy nghĩa; khoảng cách từ tâm tới tâm, nằm ở thấu hiểu, nằm ở chân thành.
Đừng chiều hư người không biết điều, đừng bao dung với người vô ơn
Con người, là động vật có lòng tham vô đáy, mỗi một lần bạn cho đi, là một lần cho không. Chỉ cần một lần cự tuyệt, sẽ oán than bạn không nghĩa khí, hẹp hòi, quên hết tất cả những ý tốt của bạn trước đó.
“Lòng tốt” của bạn đối với người khác mà nói, nó giống như một cây kẹo, ăn rồi sẽ quên mất người cho là ai. “Lòng xấu” của bạn đối với người khác lại giống như cái đinh, đau rồi sẽ nhớ mãi ai là người ghim vào mình. Đây chính là hiện thực mà bạn không thể không chấp nhận.
Lúc dùng được bạn, hết lời ngon ngọt;
Không dùng được bạn nữa, ngay lập tức quay đầu.
Lúc thích bạn, bạn sẽ là ngôi sao đẹp nhất;
Lúc ghét bạn, bạn chính là phong cảnh xấu nhất.
Đây chính là xã hội mà bạn không thể không chấp nhận.
Đừng bao giờ cho rằng bạn toàn tâm toàn ý giúp đỡ thì sẽ đổi lại được sự báo đáp xứng đáng.
Thế gian này luôn tồn tại những người vô tâm, coi thường tấm lòng của người khác.
Đừng cho rằng bạn khoan dung độ lượng, sẽ đổi lại được sự chân thành xứng đáng.
Thế gian này, luôn có những người vô ơn, không hiểu thế nào là báo đáp.
Tâm phải ngay thẳng, tình nghĩa phải trân trọng, nhưng phải xem là đối với ai. Người với người thực ra rất đơn giản, nhưng tâm với tâm lại vô cùng phức tạp.
Kết bạn với một người quân tử sẽ có ích cho bạn cả đời; chẳng may gặp phải tiểu nhân, sẽ khiến bạn bị kéo xuống vũng bùn lầy.
Muốn giúp người, trước tiên cũng hãy nhìn người mà giúp: người biết biết ơn, giúp họ là tình nghĩa; kẻ vô ơn, không giúp là bổn phận.
Muốn thật lòng, trước tiên hãy xem đó là ai; người thành tâm với bạn, hãy thật lòng thật dạ; người vô tâm với bạn, hãy dứt khoát nói “không”.
Người quan tâm tới bạn, hãy quan tâm tới họ gấp đôi; người không để ý tới bạn, hãy lơ họ, đó gọi là yêu ghét phân minh.
Người đối tốt với bạn, một giọt ân huệ, hãy trả lại bằng một thùng báo đáp; người không tốt với bạn, tuyệt đối đừng dây dưa lằng nhằng; đây là nguyên tắc tự tôn tự trọng.
Đối nhân xử thế, anh tôn trọng tôi, tôi tôn trọng anh; anh xem thường tôi, tôi cũng không cần xem anh ra gì, đơn giản vậy thôi!
Đừng chiều hư những người không biết cảm kích; đừng hết mình với những kẻ vô ơn.
Lời kết:
Hãy để lời hứa dành cho những người thành tín! Dành sự quan tâm cho những người trọng tình! Hãy dành sự chân thành cho những người chân thành! Dành sự trọng nghĩa cho những người tình cảm! Hãy dành sự lương thiện cho những người biết cảm ơn! Dành sự thật lòng thật dạ cho người biết trân trọng!
Viet Ta (Sưu tầm)