Nhiều khi chúng ta tự hỏi, tại sao đã cho bố mẹ mình một cuộc sống tốt đẹp nhưng dường như họ không hạnh phúc?
Tôi mua một ít đồ ăn dinh dưỡng cho em gái ở xa và dự đinh sẽ mang đến công ty chuyển phát nhanh vào buổi sáng.
Mẹ tôi thấy vậy nói: “Con bận quá, để mẹ đi một loáng là xong”.
“Mẹ có đi cũng không giúp được con đâu vì công ty chuyển phát nhanh yêu cầu phải điền thông tin gửi rắc rối lắm”, tôi nói.
“Là như vậy sao…”, mẹ tôi ngập ngừng nói một câu rồi thật lâu sau đó bà không nói gì nữa.
Tôi nhìn lại mẹ, người vừa cười khi nãy, bây giờ nét mặt có chút cứng ngắc, đầy thất vọng.
Ngay lập tức tôi nhận ra rằng mình đã nói sai điều gì đó. Có lẽ bởi tôi đã từ chối bà vì cho rằng có một số thứ bà không hiểu. Có lẽ mẹ tôi nghĩ bà thực sự vô dụng, không giúp được gì cho con mình.
Không biết từ khi, các bậc cha mẹ già đang dần bắt đầu phải đối mặt với một sự thật đau lòng: họ đang trở nên vô dụng.
Họ không hiểu những gì chúng ta đang làm tại nơi làm việc, vì vậy họ không thể đưa ra lời khuyên;
Các món ăn của mẹ chúng ta quá nhiều calo và quá nhiều dầu mỡ…
Họ thường xuyên cố gắng giúp đỡ con cháu nhưng lại bị cho là đang quậy phá lũ trẻ.
Vào mùa đông, tiết trời lạnh dần, tôi tìm chiếc áo khoác mãi mà không thấy, lục tủ mấy ngày không có kết quả mới hỏi mẹ, bà nói đã giúp tôi cất đi rồi.
“Mẹ không thể để chiếc áo khoác như vậy, chỉ cần treo nó trong tủ thôi”, khi nhìn thấy chiếc áo khoác được gấp gọn gàng và bị đè dưới rất nhiều quần áo, tôi tức giận nói.
Thực tế, tôi đã giặt khô chiếc áo cách đây không lâu, và sẽ mặc nó ngay khi trời trở lạnh. Mẹ tôi gấp lại cho tôi nhưng lại làm chiếc áo khoác trở nên nhàu nát.
“Con đã nói rồi, mẹ không cần giúp con dọn quần áo …”, trong cơn tức giận, tôi đã không kiềm chế được cảm xúc, than thở rất nhiều.
Lúc đầu, mẹ tôi còn giải thích, nhưng vì tôi cứ phàn nàn, bà càng ngày càng ít giải thích cho đến khi bà ngừng nói.
Khi nhìn mẹ với tâm lý của một người chiến thắng, tôi nhận ra rằng người mẹ trước mắt mình dường như mang tâm trạng của một người thua cuộc, giống như tôi lúc nhỏ khi làm điều gì sai: một chút hối hận, một chút hoảng sợ. Trái tim tôi thắt lại.
Một số người nói rằng quá trình trưởng thành của một đứa trẻ thực chất là một quá trình trong đó “chức năng” của cha mẹ dần yếu đi. Từ một đứa trẻ chờ được cho ăn, dần dần lớn lên có thể tự lo cho bản thân, và sau đó trở nên độc lập về tài chính, chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn và vai trò của cha mẹ giảm sút.
Chúng ta thường nói cha mẹ là chiếc ô che mưa che nắng cho ta, thật ra khi trưởng thành chúng ta đã hoán đổi vị trí với cha mẹ, chúng ta là hiện thân của những chiếc ô, muốn che mưa che nắng cho cha mẹ.
Nhưng chúng ta đã quên rằng dù chúng ta có lớn lên bao nhiêu tuổi, dù nếp nhăn hằn trên trán, thì trong mắt cha mẹ, chúng ta vẫn mãi là con của họ, và họ sẽ luôn lo lắng chúng ta ăn không ngon và bị người xấu lừa gạt…
Họ luôn sẵn sàng đứng ra bảo vệ chúng ta.
Nhưng chúng ta đã làm điều đó như thế nào?
Làm gián đoạn lời khuyên của họ, phớt lờ gợi ý của họ, đi ngược lại mong muốn của họ và thậm chí từ chối mối quan tâm của họ, nói với họ, dù có ý thức hoặc vô thức, rằng họ là kẻ vô dụng và bạn không cần họ nữa.
Nghe có vẻ tàn nhẫn?
Nhưng bạn và tôi hầu như làm điều đó mỗi ngày.