NHỮNG DÒNG STATUS RẤT ĐÁNG SUY NGẪM

Sáng nay, tôi dạo một vòng ngắn thôi trong đại gia đình Zalo. Tôi cảm thấy rất vui và thú vị vì những tình cảm mà mọi người gửi gắm, yêu thương. Tôi cũng bắt gặp những suy tư, trăn trở, với tôi là rất hay, rất ý nghĩa và cần được suy ngẫm.

Tôi xin chia sẻ lại để mọi người cùng ngẫm!

VẠN SỰ TUỲ DUYÊN

Giữa người với người, có thể gần, cũng có thể xa. Giữa việc với việc, có thể phức tạp, cũng có thể giản đơn. Giữa tình cảm với nhau, có thể sâu, cũng có thể cạn. Đừng mong cầu mọi người đối xử với mình đặc biệt, cũng chẳng nên hy vọng họ sẽ bớt đi những toan tính.

Cuộc sống có người nói ít làm nhiều, cũng sẽ có kẻ chỉ biết hoa chân múa tay. Vì thế không nên quá bận lòng, chỉ cần quản tốt việc của bản thân, còn lại mọi việc hãy thuận theo nhân duyên.

Với người không có duyên, dù nói bao nhiêu lời cũng là thừa; còn như đã hữu duyên thì chỉ cần xuất hiện là cũng có thể đánh thức mọi giác quan.

Có một số việc, vừa phân trần trắng đen đã trở thành quá khứ. Có một số chuyện giận hờn vài ngày đã trở thành dĩ vãng. Có những nỗi đau, vừa cười lên đã tan thành bọt nước. Có những hoàn cảnh, nhờ chịu chút thương đau mà trở nên kiên cường.

Đôi khi hôm nay là việc lớn, ngày mai nhìn lại chẳng có gì đáng kể. Năm nay quan trọng, sang năm sẽ trở thành thứ yếu. Chuyện vĩ đại đời này, đời sau người ta gọi là truyền thuyết.

Chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ là câu chuyện của một người. Vì thế trong cuộc sống hay công việc, nếu gặp chuyện không vừa ý, hãy nói với bản thân: Hôm nay sẽ qua đi, ngày mai rồi cũng đến. Hãy buông bỏ tất cả để nhẹ lòng. Nóng giận là bản năng. Tĩnh lặng là bản lĩnh. Mọi thứ trong quá khứ đã chết từ ngày hôm qua. Mọi thứ trong hiện tại được tái sinh ngày hôm nay. Hãy sống trọn những thời khắc quan trọng của cuộc đời.

Đừng bỏ lỡ cảnh đẹp trước mắt nè !

ĐỪNG BỐI RỐI TRƯỚC BỘN BỀ

“Khi tất cả mọi chuyện đau buồn đổ lên đầu mình thì hãy mỉm cười để đón nhận nó. Vì chỉ có như thế, mình mới có thêm dũng khí để bước tiếp con đường đời mà mình đã chọn…

– Cuộc sống vốn có nhiều khó khăn, có nhiều bộn bề và mệt mỏi nhưng đôi khi chỉ cần một nụ cười vui vẻ, ta có thể tạm quên đi những muộn phiền đó.

Nhẫn nại một chút, kiên trì một chút, dù chưa nhìn thấy hy vọng… vẫn nên tin tưởng chính mình.

– Đôi khi cũng cần can đảm mang gánh nặng quá sức mình một chút. Để sau khi cố gắng ta sẽ phát hiện ra khả năng của mình cũng lợi hại lắm, hơn tưởng tượng rất nhiều.

– Hành trình đời người không chỉ có thuận lợi và bằng phẳng. Do đó nên học cách chấp nhận, học cách mỉm cười, lau khô giọt nước mắt, hóa giải nỗi nhọc nhằn. Rồi tiếp tục bước đi trên con đường mà ta đã chọn… Mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Con đường là tự mình đi, cẩn thận chút đừng để ngã.”…..

HÃY DẰN LÒNG THAM VÀ BIẾT DỪNG LẠI ĐÚNG LÚC!

Một vị thiền sư đi ngao du thiên hạ, khi đến một vùng núi nọ thì bị ốm nặng. Ông được một bà goá là chủ một quán trà cứu và đưa về nhà chăm sóc. Mặc dù không biết tung tích vị thiền sư, quán nghèo thưa thớt khách, không có tiền nhưng người phụ nữ vẫn tận tình chăm sóc và cứu chữa cho ông.

Hơn 3 tháng ròng, vị thiền sư mới bình phục. Cảm động ân tình của bà chủ quán, vị thiền sư trước khi rời đi dành một tuần; liền để đào một cái giếng cạnh quán cho bà goá tiện dùng nước; không phải ra tận suối gánh nữa.

Không ngờ, từ khi dùng nước giếng mà vị thiền sư đã đào để pha trà bán; trà của bà goá có mùi thơm thật đặc biệt và vị của trà cũng rất ngon. Ai uống một lần cũng phải quay lại. Tiếng lành đồn xa, quán trà của bà goá khách đến đông nườm nượp. Người đàn bà goá trở nên giàu có từ đó.

Ít lâu sau, vị thiền sư có dịp ghé qua quán để thăm lại ân nhân của mình. Thấy cơ ngơi khang trang, vị thiền sư rất mừng cho bà goá.

Khi hỏi về giếng nước, bà goá than phiền với thiền sư: “Giếng nước này tốt lắm; có điều nước cạn liên tục; vài ngày mới lại đầy nên tôi chẳng bao giờ đủ để bán cho khách”.

Vị thiền sư nghe xong lắc đầu, nói: “Không tốn kém gì cả, từ nguồn nước trời cho rồi kiếm ra nhiều tiền mà bà vẫn không thấy hài lòng ư?” .

Ông viết lên tường một câu: “Trời đất bao la nhưng lòng tham của con người còn mênh mông hơn thế!”.

Và ông lẳng lặng quay đi, không bao giờ quay trở lại quán nữa. Giếng nước từ ấy cũng cạn dần.

ĐỪNG KHIẾN ÁP LỰC TRÊN LƯNG NGƯỜI KHÁC NẶNG HƠN

Lớn thuyền thì lớn sóng, muốn gặt hái thành quả lớn thì phải chấp nhận đương đầu với nhiều khó khăn thử thách. Và, điều không thể phủ nhận đó là tham vọng càng lớn thì phiền não cũng càng nhiều.

Khó ai làm dự án lớn mà thoát khỏi xiềng xích của nhân sự, tài chính; lo lắng, sợ hãi, nghi ngờ, ganh ghét, dối trá, tức giận, độc tài, thậm chí phải chửi thề… Đó là chưa kể làm tới đâu là bị cuốn tới đó; cuốn tới nỗi tối tăm mày mặt nên không còn biết những gì đang diễn ra xung quanh; không còn biết mình đang ăn cái gì hay đang nói với ai; không còn cảm nhận được những giá trị hạnh phúc mình đang có.

Phờ phạc, ngơ ngác đến ngớ ngẩn, điên rồi… là cái giá phải trả cho cái nghiệp mà mình đã dấn thân.

Khi bạn ngủ đủ giấc mỗi ngày, bạn sẽ không hiểu tại sao có người thao thức cả đêm không chợp mắt nổi vì lo lắng ngày mai không được đi làm. Khi kim không đâm vào bạn, bạn sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau.

Cuộc sống vốn dĩ không dễ dàng. Mỗi người một hoàn cảnh. Mỗi người một nỗi khổ riêng. Tuy nhiên trong hoàn cảnh đại dịch này ai cũng mệt mỏi để tìm mọi cách vượt qua tình thế khó khăn rồi.

Vì vậy, đừng khiến áp lực trên lưng người khác nặng hơn gấp bội bởi sự phán xét; đổ lỗi, thờ ơ hay vô tâm của mình.

(St)