BÃI BIỂN GIỮA DÒNG SÔNG MÊ KÔNG TRÊN ĐẤT NƯỚC LÀO

Sông Mê Kông là một trong những con sông lớn nhất trên thế giới; bắt nguồn từ Tây Tạng; chảy qua Trung Quốc, Lào, Myanma, Thái Lan, Campuchia và đổ ra Biển Đông ở Việt Nam.

Khi đi qua Đông Nam Á, nó trở thành ranh giới quốc gia của Thái Lan và Lào. Người dân Lào luôn rất thân thiện với dòng sông này. Cuộc sống hàng ngày của họ gắn chặt với sông Mekong.

Từ những ngọn núi trên lãnh thổ Lào đã cung cấp những nhánh đầu nguồn một lượng nước lớn cho Mekong. Và Mekong tiếp tục thực hiện cuộc hành trình về hạ nguồn và kết thúc ở biển Đông vĩ đại.

Đối với những cư dân ven bờ, hàng ngày phải dựa vào Mekong để sống; thì Mekong không chỉ là dòng sông rộng lớn mà còn là dòng sông thiêng; với nhiều câu chuyện huyền bí và thần kỳ liên quan đến các vị thần trong tín ngưỡng.

Bãi biển giữa dòng sông Mekong trên đất nước Lào là một tuyệt tác có một không hai làm phong phú hơn cho sự kỳ ảo của vùng đất triệu voi này!

Từ trung tâm thành phố Pakse thủ phủ của tỉnh Champasak; đi về hướng tây trên dưới 20km sẽ đến Làng Khanyeang, huyện Champassak. Ngôi làng này nằm dọc bờ sông Mekong. Dừng xe tại điểm hẹn trước làng men theo lối mòn đến bến sông. Những chiếc xuồng ba lá nhỏ gắn máy đuôi tôm đủ chở 5 đến 7 người vượt sông; đến với những cồn cát trắng mịn giữa dòng.

Cồn cát lớn kiêu hùng, vươn mình như một anh lính khổng lồ đứng canh nơi hải đảo; cồn cát nhỏ thoải dài, ưỡn mình đón những tia nắng ban mai. Nước trong xanh, phẳng lặng như gương. Xa xa những đàn cò trắng, những đàn sáo cánh nâu chấp chới chao liệng… Tất cả đã tạo nên một bức tranh thủy mặc sống động đến mê hồn.

Sự cuốn hút không thể cưỡng của cảnh vật nơi đây chính là sự nguyên sơ. Những dãy núi dài hai bên bờ sông ôm ấp tạo nên bầu không khí nơi đây trong lành đến sảng khoái.

Khi đặt chân lại bãi cát trắng mịn, men theo những đường nét uốn lượn của những bãi cát thoải dài; vô tình để dòng nước sạch trong xanh, mát lành liếm nhẹ vào làn da; chắc chắn du khách sẽ phải sà mình vào dòng nước thưởng ngoạn vị ngọt mát say lòng không muốn rời chân.

Nơi đây rất xứng đáng là di sản thiên nhiên!

Ảnh và bài viết – Tô Ngọc Sơn