Một nông dân sống gần quốc lộ. Thời gian trôi qua, giao thông dần dần lên đến mức báo động. Xe đi quá nhanh đến độ gà của ông bị cán ba đến sáu con mỗi ngày.
Vì vậy một ngày kia ông gọi văn phòng cảnh sát trưởng và nói: Ông phải làm cái gì đó cảnh báo tất cả những người lái xe quá nhanh, họ đã giết tất cả gà của tôi.
Ngày hôm sau cảnh sát trưởng cho nhân viên địa hạt dựng lên một tấm biển đề: “ĐI CHẬM LẠI, ĐIỂM BĂNG NGANG TRƯỜNG”.
Ba ngày sau, bác nông dân gọi cảnh sát trưởng và nói: Tấm biển “điểm băng ngang trường” có vẻ làm họ đi nhanh hơn.
Một lần nữa, cảnh sát trưởng cho nhân viên địa hạt đi dựng một tấm biển mới: “ĐI CHẬM LẠI, TRẺ EM ĐANG CHƠI ĐÙA”.
Và tấm biển đó vẫn làm người ta đi nhanh. Vì thế bác nông dân gọi cho cảnh sát trưởng: Những tấm biển của ông không có tác dụng. Tôi dựng lên tấm biển của tôi có được không?
Cảnh sát trưởng nói với bác: Việc đó được, hãy dựng lên tấm biển của riêng ông.
Ba tuần sau cảnh sát trưởng quyết định gọi cho bác nông dân: Vấn đề với những tài xế kia ra sao rồi? Ông có dựng lên tấm biển của ông không?
– Tôi đã dựng rồi. Và không có con gà nào bị giết từ khi đó cả. Cánh lái xe đi chậm hẳn.
Và bác nông dân gác điện thoại. Viên cảnh sát trưởng tò mò tự hỏi: “Tấm biển gì ở đó mà những người lái xe đi chậm lại?”
Vì vậy viên cảnh sát lái tới nhà bác nông dân, và ông ta thấy tấm biển: “YÊU CẦU ĐI NHANH, KHU VỰC TẮM KHỎA THÂN“.
Việt Tạ (sưu tầm)