Những thói quen đáng học hỏi của người Nhật

‘Tôi đến cơ quan hành chính Nhật Bản làm thủ tục khá trễ nhưng người nhân viên U70 vẫn vui vẻ chờ tôi xong việc ra về rồi mới nghỉ’.

Chia sẻ về “Những điều chỉ có thể thấy ở Nhật Bản“, nhiều độc giả VnExpress kể lại trải nghiệm về những hành động đáng ngưỡng mộ và học hỏi của người dân đất nước “mặt trời mọc”:

Tôi đang đi làm tại Nhật. Cách đây ít hôm, tôi đi gia hạn visa. Khi tôi tới nơi đã là 11h30, trong khi theo lịch làm việc, 12h là thời gian nghỉ trưa của cơ quan hành chính. Người làm thủ tục cho tôi là một người đàn ông khoảng hơn 60 tuổi (có thể gần 70 tuổi). Thế nhưng, ông vẫn chờ tôi làm xong toàn bộ thủ tục rồi mới đi ăn cơm và làm với thái độ cực kỳ nhiệt tình và tỉ mỉ. Tôi làm quá giờ của ông tận 15 phút. Khi ra về, tôi nói lời xin lỗi và cảm ơn, nhưng ông có đáp lại rằng “không có gì” với vẻ mặt đầy niềm nở. Những cái này cứ lên cơ quan hành chính của Nhật hay bệnh viện, sở cảnh sát là bạn sẽ thấy. Những ai chưa từng ở Nhật có lẽ sẽ ngạc nhiên vô cùng khi lần đầu tiên tới đất nước ngày. Mọi thứ luôn được hướng dẫn và phục vụ vô cùng thân thiện và tỉ mỉ.

Trung Nguyn Công

Hiện tại, tôi đã sống ở Nhật Bản được 5 năm. Ở đây, dịch vụ từ nhà hàng, đến bệnh viện đều rất tận tâm và chu đáo. Việc tôi được học đầu tiên khi đến Nhật chính là phân loại rác. Việc phân loại rác rất khắt khe: trên đường đi, rất hiếm có thùng rác công cộng, bạn phải mang rác về nhà để bỏ, hoặc vào siêu thị, cửa hàng tiện lợi để vứt nhờ.

Tôi ấn tượng nhất với các loại phương tiện giao thông sẽ ưu tiên nhường đường cho người đi bộ và xe đạp. Ở Nhật 5 năm, chưa bao nhờ tôi nghe hai tiếng còi xe, trừ còi hú của xe cảnh sát và xe cấp cứu. Ở Nhật, hàng xóm ồn ào cũng gọi cảnh sát, vợ chồng cãi nhau cũng gọi cảnh sát, mất xe đạp cũng gọi cảnh sát, việc gì cũng báo cảnh sát.

Rosa

Tôi đã làm việc với người Nhật, ở trên đất nước của họ và xin chia sẻ một vài kỷ niệm của mình:

1. Có lần, tôi đi trên một con đường nhỏ ven cầu và có một chiếc xe đi theo sau tôi cách chứng 50 m nhưng không hề có tiếng còi và cả tiếng xe. Tôi mà không quay lại nhìn và chủ động nhường đường, có lẽ họ sẽ chạy sau tôi hết cả con đường. Tiếng còi xe ở Nhật là một thứ vô cùng xa xỉ.

2. Lần khác, tôi bắt một chiếc taxi nhưng bác tài lại hết ca làm. Ông ấy đã gọi giúp tôi một chiếc khác và đứng đợi cùng tôi cho tới khi tôi lên được xe mới về.

3. Tất cả xe từ công trường chạy ra đều được rửa sạch trước khi chạy ra phố… và nhiều thứ thú vị nữa.

Tiến

Một lần, cả nhà tôi đi du lịch Nhật Bản và vào ăn một nhà hàng buffet. Song, vì thấy các shop xung quanh rất đẹp và hấp dẫn nên lần lượt con cái và vợ tôi đều đi ra trước và tôi là người ăn sau cùng. Tôi quan sát thấy anh chủ quán vẫn đang trong bếp có ngoái đầu nhìn ra quan sát chúng tôi và thầm nghĩ bụng nếu mình hành xử không khéo sẽ bị nghi ngờ là ăn bùng. Khi tôi đứng dậy đi trả tiền, quầy thu ngân lại ở tít trong một góc khuất nên khả năng khó ai nhìn thấy. Khi tôi lững thững đi ra cửa, thoáng liếc thấy anh chủ quán đã vội vàng rửa tay đi nhanh ra khỏi bếp.

Tôi bước chân ra ngoài đường và có quay người lại xem thì thấy anh chủ thực sự là đang chạy đuổi theo tôi, tôi nghĩ bụng có lẽ mình sẽ bị hiểu nhầm là chưa trả tiền. Khi người chủ quán lại gần, tôi định cất lời giải thích thì anh ta đứng thẳng chân tay và cúi gập người xuống nói to lời cảm ơn với tôi.

Tôi thấy thật xấu hổ, phải chăng tâm thế của mình vẫn chỉ là lo lắng những việc xấu: bị nghi ngờ là người ăn bùng hay sẽ bị xung đột như có thể cãi vã với anh chủ… Trong khi đó, tâm thế của họ trước nhất là tinh thần phục vụ. Phải chăng giữa hai tâm thế đó, còn có một khoảng cách khác nhau rất xa”.

Nguyen Hong Nghia

Ở Nhật, quá nhiều điều mà chúng ta có thể học hỏi. Đường ở Nhật không bao giờ thấy rác; xe chạy không bao giờ chen lấn, giành đường, bóp còi; đường luôn bằng phẳng, không ổ gà, chắp vá; lề đường rất rộng, thoáng, không ai chiếm dụng để buôn bán; người qua đường luôn có đèn ưu tiên hoặc xe cộ tự động ngừng lại nhường. Cảnh sát rất ít khi thấy trên đường, nhưng khi người dân gọi đường dây nóng là họ có mặt sau năm phút. Lời xin lỗi và cám ơn luôn là câu cửa miệng của người Nhật.

Hoangtrieuqtv

Có một lần tôi qua Nhật và muốn đi đến công viên Disneyland, nhưng không biết phải tới ga nào. Tôi bèn hỏi một thanh niên ở dưới ga metro. Khi biết tôi là người nước ngoài, anh ta hướng dẫn rất tận tình và cùng đi với tôi khoảng một km để đến đúng tuyến metro.

Huynh Bay Huynh

Đợt đó, hai vợ chồng tôi đi du lịch Nhật Bản. Do không thấy có vạch dành cho người đi bộ băng qua đường nên hai vợ chồng tôi đi đại qua luôn. Không ngờ, tất cả các xe ôtô đều dừng hẳn lại để nhường cho chúng tôi. Tôi vô cùng ngưỡng mộ với hành động đó.

Minh Uyen Nguyen

Khi tôi du lịch ở Nhật Bản, tại một cây xăng, mọi người đều xuống xe để mua một ít thức ăn và đi vệ sinh. Có một cửa vệ sinh mà không ai chịu vào, mọi người mở cửa nhìn vào rồi lại đóng cửa, đi qua phòng vệ sinh khác. Tôi tò mò mở cửa phòng vệ sinh đó thì phát hiện có một chiếc điện thoại của ai đó bỏ quên bên trong. Thì ra, người Nhật suy nghĩ đơn giản, họ cứ để món đồ ở đó, chủ nhân của nó sẽ tự quay lại tìm.

Tan Cao

Việt Thành tổng hợp/ Nguồn: https://vnexpress.net/