MẸ ƠI, NGHÈO CÓ VUI KHÔNG MẸ?

Có một câu chuyện thế này. Trong một góc quán quen giữa lòng Hà Nội vào đông, khi mọi người vẫn còn đang chầm chậm thưởng thức cốc chè nóng. Ngoài đường, hai mẹ con cô vệ sinh đô thị vẫn đang cặm cụi làm công việc thường nhật. Bỗng đứa bé hỏi mẹ: Mẹ ơi, nghèo có vui không mẹ?

Mặt lấm tấm mồ hôi, người mẹ lấy tay gạc vội rồi trả lời: Thật ra chẳng có ai vui khi mình nghèo đâu con. Nhưng con cần phải hiểu người ta nghèo ở khía cạnh nào.

Mẹ ví dụ nhé, như hai mẹ con mình nghèo, phải đi làm công nhân vệ sinh đô thị. Nhưng đổi lại mình lại giàu tình yêu thương cho nhau.

Mẹ nghèo về tiền bạc, nhưng mẹ vẫn cho con học hành đủ để có thể giàu về tri thức.

Mẹ nghèo về tiền bạc, ít khi mua cho con được bộ quần áo mới. Nhưng đông nào về, con vẫn được mẹ nấu nước ấm cho tắm, ôm con mỗi khi ngủ.

Mẹ nghèo về tiền bạc, nhưng mẹ đâu cho con nghèo về nhân cách. Và việc con chọn đi phụ mẹ làm việc vào những ngày nghỉ học đã nói lên điều đó ở một đứa trẻ biết yêu thương, san sẻ.

Con nhìn xem, sẽ có những đứa bạn của con được ba mẹ đưa đón trên những chiếc xe sang trọng. Nhưng đâu ai chắc rằng chúng được “sưởi ấm yêu thương” nếu như ba mẹ quá nhiều việc.

Hay con có thể hình dung, một ông giám đốc bận trăm nghìn công việc. Ông ấy có thể nhiều tiền thật, có thể đi những chiếc xe siêu sang, ngồi máy bay khoang hạng nhất. Nhưng hóa ra lại nghèo thời gian cho gia đình.

Đâu đó rồi con sẽ thấy, những đứa trẻ nhà giàu được ba mẹ cho nhiều tiền, quần áo sang trọng, thức ăn ngon. Nhưng hóa ra chúng đang nghèo cái tình thương. Chúng cần một cái ôm, một lời động viên, chia sẻ như cách mẹ làm với con.

Vì vậy, con đừng hỏi nghèo có vui không? Mà hãy hỏi rằng trong cái nghèo đó, người ta có thể tìm cho mình cái “giàu” khác hay không? Đó là tùy cảm nhận và góc nhìn của mỗi người, cũng như sự lựa chọn của họ.

Việt tạ (sưu tầm và chia sẻ)