NGƯỜI MÙ LÀM SAO BIẾT “CHIA TIỀN”!

Trong cuộc sống thực luôn có những mẫu chuyện thực mang đến một ý nghĩa, một giá trị vô cùng to lớn. Thế nhưng không phải ai cũng nhìn thấy và cảm nhận được. Hãy quan sát và cần quan tâm đến những việc xảy ra quanh mình chúng ta sẽ ngộ ra nhiều điều cao quý giúp cải thiện tâm hồn, gột rửa đi những điều không cần thiết đã chất chứa trong sâu thẩm tâm hồn. Hãy làm mới chính mình từ những cái nhìn tích cực. Câu chuyện sau đây rất đời thường nhưng đã để lại cho ta những vệt sáng trong tâm hồn.

Gần 12:00 đêm, có hai người đàn ông ngồi ở một góc phố đếm tiền, một người ôm cây đàn, hốc mắt lõm xuống, một người tóc muối tiêu, mở tiền trong cái túi nhỏ bỏ vào mũ và đếm đếm, rồi vuốt phẳng phiu, xếp thứ tự từng mệnh giá: Tiền 2.000, 5000, 10.000, 20.000 và thi thoảng có vài tờ 50.000 hay 100.000.

Tôi đi bộ ngang qua chỗ họ ngồi và thoáng nghe được vài câu:

– “Hôm nay người ta đi nhậu nhiều ông ạ!”.

– Uh, đang dịp Lễ mà!

– Vui nên cũng có mấy khách cho sộp lắm!

– Uh, tôi cũng mong có kha khá mua mấy món đồ cho bọn nhỏ và bà ấy ở nhà …!”

Tôi tò mò nên ghé lại gần và hỏi: “Hai chú là anh em ạ?”

– Không, hai chú là bạn, ông bạn chú tật nguyền từ nhỏ.

Rồi chú chở chú này đi hát bao lâu rồi ạ?

– Chú làm việc ban ngày, ban đêm chở bạn mình đi hát, ai thương thì cho ít, cho nhiều, ông ý không chịu ngồi ngoài đường chờ bố thí, cũng không chịu để người nhà nuôi …!

“Hai chú chở nhau như vậy được bao lâu rồi?” Tôi hỏi

Lúc này chú bị mù mới lên tiếng: “Cũng hai mươi mấy năm rồi con, ông ý là đôi mắt, là đôi chân đưa chú đến nơi mà chú có thể hát cho mọi người nghe! Ngày xưa ông ý chở chú bằng xe đạp, mãi sau này mới dành dụm mua được cái xe máy nên việc đi lại cũng đỡ nhọc nhằn hơn …!”.

Mỗi ngày hai chú đi hát xong rồi chia nhau thế nào? Tôi cũng hơi tò mò hỏi.

– “Được bao nhiêu thì chia đôi, chú chịu tiền xăng”, chú sáng mắt trả lời.

Chúc hai chú thật nhiều Sức khỏe nhé! Thỉnh thoảng về quê chơi với con cháu!

– Cám ơn cháu! Cháu cũng vậy nhé!

Tôi tạm biệt rồi đứng dậy đi, theo thói quen ngoái lại nhìn hai chú, chợt thấy điều lạ lạ.

Chú sáng mắt dúi vào tay bạn mình một sấp tiền, đa số là những tờ tiền mệnh giá lớn hơn (100.000, 50.000 & 20.000), còn trên tay chú là những tờ tiền mệnh giá nhỏ (10.000, 5.000 & 2.000).

“ Đây, phần của ông đây, tôi đã chia đôi rồi đó!”.

“Cảm ơn ông, bao nhiêu năm ông đưa đón giúp tôi và lần nào cũng chia đều cho tôi …!”.

Mắt tôi chợt cay cay! “CHIA ĐÔI“ đâu có nghĩa là hai phần bằng nhau.

Người bạn mù thì tin bạn mình hoàn toàn.

Người mắt sáng thì muốn cho bạn mình phần hơn.

Trên đường đi tôi cứ ngẫm nghĩ về hai con người đó!

Sống ở trên đời phải chăng có những người có rất rất nhiều tiền, và ở đây có hai chú là những người “THẬT SỰ GIÀU CÓ “ .

Viet Ta (Sưu tầm)