“CỐ GẮNG TRONG TỪNG VIỆC NHỎ”

“CỐ GẮNG TRONG TỪNG VIỆC NHỎ” một câu chuyện rất ngắn, rất đời thường nhưng đã cho chúng ta một bài học vô cùng sâu sắc và ấn tượng, một giá trị cực lớn trong kỹ năng cực nhỏ.

Một sinh viên sau khi tốt nghiệp đại học đến Thành phố tìm việc làm, ròng rã cả tuần hết nơi này đến nơi khác mà chẳng có kết quả gì, lại không may khi đi xe buýt bị kẻ trộm móc ví, mất hết cả tiền lẫn giấy tờ tuỳ thân.

Sau 2 ngày bị đói rét, anh ta đành phải đi bới rác để qua ngày. Một hôm, đang lúi húi bới rác, anh ta bỗng cảm thấy có người đứng phía sau nhìn mình, ngoảnh lại thấy đó là một người đàn ông đứng tuổi. Người đàn ông này chìa ra một tấm danh thiếp: “Công ty này hiện đang cần tuyển người, cậu hãy đến đó xem sao?”.

Hôm sau cậu sinh viên nọ tìm đến nơi theo địa chỉ. Tại đây đang diễn ra một cảnh tượng náo nhiệt: Có tới 50 – 60 người đang đứng chờ trong một gian phòng, trong số đó rất nhiều người mặc comple nghiêm chỉnh. Thấy vậy cậu ta tỏ vẻ e ngại, định thoái lui; nhưng rồi cuối cùng vẫn cứ ngồi chờ ở đó.

Khi anh ta đưa ra tấm danh thiếp thì cô nhân viên tuyển người chìa tay ra: “Xin chúc mừng! Anh đã được nhận vào làm việc rồi. Đây là danh thiếp của Tổng giám đốc chúng tôi, ông ấy đã dặn chúng tôi: Có một thanh niên đến xin việc, chỉ cần anh ta đến là được tiếp nhận làm nhân viên của công ty chúng ta”.

Như vậy không phải trải qua bất kỳ một phỏng vấn nào; người sinh viên nọ cũng được vào làm việc ở công ty. Về sau, do nỗ lực cá nhân, anh ta đã được đề bạt làm Phó tổng giám đốc.

“Thế tại sao Ngài lại chọn tôi vào làm việc?”, nhân lúc nói chuyện phiếm, người thanh niên nọ hỏi vị Tổng giám đốc. “Bởi vì tôi biết xem tướng, thấy cậu là một nhân tài hiếm có!” Mỗi lần nghe hỏi, ông ta đều mỉm cười với một vẻ bí ẩn.

Sau đó vài năm, công việc của Công ty ngày càng phát triển; vị Tổng giám đốc phải đi đầu tư ở một thành phố mới. Trước khi đi, ông ta uỷ quyền cho người thanh niên giải quyết mọi công việc ở xí nghiệp cũ.

Hôm chia tay, anh ta và vị Tổng giám đốc cùng ngồi đối diện trong phòng chờ Hạng nhất tại sân bay.

“Chắc cậu vẫn muốn biết vì sao tôi lại chọn cậu vào làm việc phải không?

Bữa đó ngẫu nhiên, tôi nhìn thấy cậu đang nhặt rác và đứng quan sát rất lâu. Thấy mỗi lần sau khi cậu nhặt lấy những thứ cần thiết; số còn lại đều bỏ cẩn thận trở lại thùng rác. Khi ấy tôi nghĩ, một người ở trong hoàn cảnh khó khăn như thế; mà vẫn làm những việc nhỏ cẩn thận, chu toàn. Cậu đã cố gắng trong từng việc nhỏ. Như vậy thì cho dù người đó có trình độ học vấn và hoàn cảnh như thế nào; thì mình cũng phải tạo cho anh ta một cơ hội.

Vả lại, một người ngay từ chuyện nhỏ như thế mà tỏ ra không hề cẩu thả; thì chắc chắn người đó sẽ thành công trong cuộc sống”.

Dinh Phương (Sưu tầm)